Nhớ một chiều rất buồn nơi
xóm nhỏ
Nhưng ô kìa vừa đó lúc xuân
sang.
Người đi xa ... cô đơn về vịn
gió
Chợt rung cành rụng lá xuống
mênh mang
Khi đếm bước trên đường thà
ngả bóng
Khi dấu bùn thà phủ vết chân
xưa
Rồi một mai nếu vô tình gặp
lại
Thấy như không, da diết cũng
như thừa.
Rộng thời gian kể cũng vừa
vặn ý
Rằng cuối cùng thì chắc đã ai
hay?
Môi buông lơi những điều chưa
muốn nói
Đợi âm thầm buồn bã phút chia
tay
Ôi cuộc đời cũng chỉ là lưu
lạc
Như chim trời mỏi cánh dạt về
đâu?
Tựa vai nhau, khúc tình si hoang dại
Ngả ngón tìm vội vã phía nông
sâu
Ừ thì thương, ừ thì nhung với
nhớ
Vẽ vời chi thêm bối rối mênh
mông
Thôi hãy cứ xem như là lá cỏ
Dẫu trăm năm ta vẫn ngát hương
đồng.
Đình Loan 2/2013